Tôi luôn có vấn đề khó ngủ về đêm. Những tiếng ồn đã làm phiền cả đời
tôi. Tôi nhận ra rằng mình có thể nghe được những âm thanh nhạy cảm,
nghe được mọi âm thanh nền. Họ chẳng thể làm gì được; chỉ những lời
khuyên rõ ràng về các kĩ năng để giải quyết vấn đề. Nhưng mà tôi thì
chưa bao giờ thử những cách đó. Đeo tai nghe, nghe nhạc vào mỗi tối như
là trị liệu. chẳng cái nào hiệu quả hết. Mặt khác nó còn làm mọi thứ tệ
hơn. Làm cho cô ấy càng ngày càng tuyệt vọng.
Tôi nghe được tiếng cô ấy rõ nhất vào ban đêm. Không ai khác có thể
nghe được. Nhưng tại sao cô ấy chỉ nói với mình tôi? Lúc nào cũng có một
cảm giác như có một xác chết đang nằm đó mỗi tối trong sự im lặng chết
người, khi mà cô ấy đến, và khi tôi nghe được tiếng cô ấy lần nữa. Cô ấy
thường đợi cho đến khi tôi ngủ thiếp đi, rồi tôi lại giật mình tỉnh dậy
bởi các giác quan của mình và sợ hãi vì âm thanh của cô ấy.
Hầu như lần nào bắt đầu cũng là tiếng khóc thin thít. Cô ấy nói với
tôi rằng “ Con muốn kết thúc. “ và tôi biết cô ấy càng ngày càng làm tôi
có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo qua đôi tai mình. Tôi có thể cảm
nhận cô ấy nằm cạnh tôi ngay phía tối của chiếc giường và nhìn chằm chằm
vào tôi, đôi lúc cô ấy thì thầm vào tai tôi mấy câu như là “ là con đây
mà “. Cô ấy đang chơi đùa với tôi, giống như một con mèo làm với một
con côn trùng nhỏ bé trước khi giết nó. Chỉ khác là tôi chưa bao giờ
nhìn thấy cô ấy, nhưng mà dần cảm giác như cô ta trở nên thật hơn.
Bác sĩ bảo rằng tôi đã trải qua triệu chứng tâm thần phân liệt. tôi
đã dùng thuốc trong một thời gian dài nhưng mà vẫn không hiệu quả. Nó
chỉ làm tôi cảm thấy vô dụng hơn. Thật là khó khăn cho một cô gái trẻ
như tôi để mà đối mặt với chuyện này. Ít ra thì hiện tại tôi cũng có thể
chấp nhận rằng cô ta không có thật. Chẳng qua chỉ là trong đầu tôi nên
không việc gì phải sợ hãi. Cho đến tối hôm qua…
Tối qua sự hiện diện của cô ấy thật hơn bao giờ khác. Tôi có thể nghe
cô ấy thì thầm, cảm thấy luồng khí bên cổ và thậm chí là ngửi được hơi
thở của cô ấy, nó quá thật đi. Tôi rất sợ hãi và lập tức chạy khỏi cái
bóng tối của căn nhà và vào phòng ngủ của mẹ tôi vì tôi biết ở cạnh bà
tôi sẽ cảm thấy an tâm. Giờ tôi đã lớn, tôi biết rằng bà luôn hy vọng
rằng tôi có thể vượt qua cái giai đoạn này, mặc dù tôi chỉ ngừng sợ hãi
khi mà nó chỉ làm mẹ buồn hơn, và tôi không muốn bà phải thất vọng về
tôi lần nào nữa. Mẹ là tất cả những gì tôi có. Nếu tôi có lựa chọn thì
tôi sẽ ở cạnh bà mỗi tối.
Tôi biết rằng mẹ đã bị tôi đánh thức, chắc là bà còn buồn hơn tôi vì
bà tưởng rằng thuốc men và trị liệu sẽ giúp được đứa con gái của mình.
Nhưng mà vô ích; Tôi đã nói dối lần này để làm bà vui hơn và để bà được
ngủ trong yên bình. Tôi cuộn người lại và bắt đầu khóc thầm. Mẹ tôi nhìn
thấy âm thanh khó chịu mà tôi đang làm, và bắt đầu trằn trọc dưới tấm
mền và tôi thì thầm vào tai mẹ… “ là con đây mà, “ bà lập tức ngồi dậy,
nhìn rất căng thẳng. trong bóng tối tôi thấy bà với tới chiếc điện thoại
và bắt đầu gọi. Tôi thấy tên hiển thị trên màn hình là bác sĩ.
“ Âm thanh mà tôi từng nghe, “ bà nói. “ Nó đã trở lại…”