Pair of Vintage Old School Fru
Xin chào Mozilla/5.0

Chào mừng bạn đến với Mkwap!
Tất cả chuyên mục của MKwap đều là sản phẩm sạch, không lừa đảo, gắn tin nhắn kích hoạt
Chúc bạn online vui vẻ!

-‘๑’•Thông báo•‘๑’-

Con đã từng đến trong đời này,
và con rất ngoan! “Đấy là lời nói
cuối cùng của một em bé tám
tuổi, và được khắc lại trên bia
mộ em.
“Con đã từng đi qua cuộc đời
này! Và con rất ngoan!”
Cô bé Xa Diễm tám tuổi, đôi mắt
đen lóng lánh và một trái tim thơ
ngây non nớt, Xa Diễm mồ côi,
cô bé chỉ sống trên đời vẻn vẹn
8 năm, câu cuối cùng cô nói là
một lời thanh minh non nớt:
“Con đã từng được sống! Và con
rất ngoan!”. Xa Diễm hy vọng
được chết vào mùa thu. Thân thể
gầy gò của em giống một bông
hoa nở theo mùa. Khi hoa vàng
nở khắp mặt đất và những chiếc
lá rơi chao liệng khắp nơi, em sẽ
thấy cả những đàn nhạn di cư
bay ngang trời xa.
Em tự nguyện bỏ điều trị, và
dùng toàn bộ 540 nghìn Nhân
dân tệ (gần 1,1 tỷ đồng tiền VN)
để chia thành 7 phần, mang sinh
mệnh chính mình chia ra thành
những phần bánh hy vọng tặng
cho bảy người bạn nhỏ đang
chiến đấu giữa lằn ranh của sự
sống và cái chết khác.
“Tôi tình nguyện từ bỏ điều trị”
Xa Diễm không biết ai là cha đẻ
của mình, em chỉ có “cha” là
người thu nhận em về nuôi
nấng.
Ngày 30/11/1996 (20/10 âm
lịch), “cha” Xa Sĩ Hữu phát hiện
một hài nhi mới sinh bị vứt bỏ
đang thoi thóp và lạnh toát
trong đống cỏ bên chân một cây
cầu nhỏ ở thị trấn Vĩnh Hưng,
ngực hài nhi cài một mẩu giấy
nhỏ, chỉ ghi vắn tắt “20 tháng
10, 12 giờ đêm”.
Khi đó, cha Xa Sĩ Hữu tròn 30
tuổi, nhà ở tổ 2, thôn Vân Nha,
thị trấn Tam Tinh, huyện Song
Lưu, tỉnh Tứ Xuyên. Vì nhà nghèo
quá, không cưới được vợ, nếu
cha nhận nuôi thêm đứa trẻ này,
có lẽ càng chẳng báo giờ có cô
nào chịu lấy cha nữa. Vì vậy,
nhìn đứa trẻ còi như con mèo bé
vừa khóc vừa ngáp ngáp thút
thít, Xa Sĩ Hữu mấy lần nhặt lên
rồi lại đặt xuống, bỏ đi rồi lại
ngoái lại nhìn, đứa bé thân mình
đầy bùn đất lạnh, tiếng khóc yếu
ớt, nếu không ai cứu, chả mấy
mà đứt sinh mệnh! Cắn răng, anh
ôm đứa bé lên lần nữa, thở dài
nói: “Thôi thì tao ăn gì, mày ăn
nấy!”.
Xa Sĩ Hữu đặt tên cho đứa bé là
Xa Diễm, vì bé sinh ra vào mùa
thu, đúng mùa thu hoạch mùa
màng hoa trái đủ đầy. Đàn ông
một mình làm bố, không có sữa
mẹ, cũng không có tiền mua sữa
bột, đành bón con những thìa
cháo hoa. Vì thế, Xa Diễm từ nhỏ
đã còi cọc, yếu đuối, lắm bệnh,
nhưng là một đứa trẻ vô cùng
ngoan và hiểu biết. Xuân đi xuân
lại, Xa Diễm như bông hoa nhỏ
trên dây Khổ Đằng, lớn khôn
dần, vô cùng thông minh và
ngoan ngoãn.
Hàng xóm đều nói, những đứa
trẻ bị bỏ rơi được nhặt về nuôi,
bao giờ trí óc cũng khôn ngoan
thông minh hơn người. Và mọi
người đều yêu Xa Diễm. Dù em
từ nhỏ đã hay bệnh tật liên miên,
nhưng trong sự nâng niu xót
thương của cha, em cũng lớn lên
dần.
Những đứa trẻ số phận đau khổ
thường khác người. Từ lúc 5
tuổi, em rất biết ý thức giúp cha
làm việc nhà, giặt giũ quần áo,
nấu cơm, cắt cỏ em đều biết làm
thành thạo. Em biết thân phận
mình không được như những
đứa trẻ con nhà người khác, trẻ
con hàng xóm có bố có mẹ, nhà
mình chỉ có cha. Gia đình nhỏ
này do hai bố con lụi hụi chống
đỡ xây đắp, em cần phải thật
ngoan thật ngoan, không để cha
lo lắng thêm chút nào, hoặc giận
em một lần nào.
Vào học lớp Một, Xa Diệm biết
mình phải cố gắng. Em xếp thứ
Nhất trong lớp, làm người cha
mù chữ của mình cũng mở mày
mở mặt với làng xóm. Em chưa
bao giờ để cha phải thất vọng.
Em hát cho cha nghe, kể những
chuyện vui vẻ ở trường cho cha
nghe, những phiếu bé ngoan
hay hoa điểm tốt em đều dán lên
vách tường. Đôi khi em bướng
bỉnh ra những đề bài khó để bắt
cha phải giải được… Mỗi lúc nhìn
thấy cha cười, em đều vui
sướng.
Dù con không có mẹ, nhưng con
có thể sống vui vẻ cùng cha, đó
là hạnh phúc!
Lần đầu tiên trong đời được
uống sữa, ảnh chụp sau khi Xa
Diễm quay lại bệnh viện với số
tiền được quyên góp giúp đỡ.
Tháng 5/2005, Xa Diễm thường
bị chảy máu cam. Một buổi sáng
ngủ dậy định rửa mặt, đột ngột
em phát hiện cả chậu nước rửa
mặt đã biến thành màu hồng.
Nhìn kỹ, là máu mũi đang nhỏ
giọt xuống, không cầm máu
được. Không còn cách nào khác,
Xa Sĩ Hữu mang con đi tiêm ở
bệnh xá địa phương, nhưng
không ngờ, một vết mũi tiêm bé
tí xíu cũng chảy máu mãi không
ngừng. Trên đùi Xa Diễm cũng
xuất hiện nhiều “Vết châm kim
đỏ”. Bác sĩ nói, “Mau lên bệnh
viện khám ngay!”, đến được
bệnh viện Thành Đô, đúng lúc
bệnh viện đang đông người cấp
cứu, Xa Diễm không lấy được số
thứ tự xếp hàng khám. Xa Diễm
ngồi một mình ngoài ghế dài,
tay bịt mũi, hai đường máu chảy
thành hàng dọc từ mũi xuống,
nhuộm hồng cả nền nhà, cha em
cảm thấy ngại ngùng, chỉ biết lấy
cái bô đựng nước tiểu để hứng
máu, chỉ mười phút, cái bô đã
lưng nửa.
Bác sĩ phát hiện ra, vội cuống
quýt ôm Xa Diễm đi khám. Sau
khi kiểm tra, bác sĩ ngay lập tức
viết đơn Thông báo khẩn cấp
bệnh tình của em. Xa Diễm mắc
bệnh máu trắng (Bạch cầu cấp –
acute leucimia).
Chi phí điều trị căn bệnh này vô
cùng đắt đỏ, thông thường điều
trị cơ bản đã cần 300 nghìn
Nhân dân tệ (tương đương 600
triệu VND), Xa Sĩ Hữu choáng
váng.
Nhìn con gái nằm trên giường
bệnh, ông không thể chần chừ
suy nghĩ nữa, ông chỉ có một ý
nghĩ: Cứu con!
Vay khắp bạn bè họ hàng, chạy
đông chạy tây tiền chỉ như muối
bỏ biển, so với số 300 nghìn tệ
cần có sao xa vời. Ông quyết
định bán cái duy nhất có thể ra
tiền là căn nhà xây bằng gạch
mộc, gạch chưa nung của mình.
Nhưng nhà thì quá rách nát, lúc
đó không thể tìm ra ai muốn
mua nó.
Nhìn gương mặt gầy gò xơ xác
và đôi mắt u uất của cha, Xa
Diễm có một cảm giác đau xót.
Một lần, Xa Diễm kéo tay cha lại,
chưa nói nhưng nước mắt đã
trào ra: ‘Cha ơi, con muốn được
chết…”
Đôi mắt Xa Sĩ Hữu kinh ngạc nhìn
con gái: “Con mới 8 tuổi thôi, vì
sao con lại muốn chết?”
“Con chỉ là đứa bé bị bỏ rơi nhặt
về, ai cũng bảo số con bạc bẽo,
giờ bệnh này không chữa được,
cha cho con ra viện đi…”
Ngày 18/5, bệnh nhân tám tuổi
Xa Diễm thay mặt người cha mù
chữ, tự ký rành rọt tên vào trong
cuốn bệnh án của chính mình:
“Tự nguyện từ bỏ chữa trị cho
Xa Diễm”.
“Em tự nguyện từ bỏ!”
Đứa trẻ tám tuổi tự lo hậu sự:
“Hôm đó về nhà, một đứa trẻ từ
nhỏ đến lớn chưa từng vòi vĩnh
cha bất cứ điều gì, đã đòi cha hai
yêu cầu: Em muốn có một tấm áo
mới, và em muốn được chụp
một bức ảnh. Em giải thích cho
cha: “Sau này, khi con không còn
nữa, nếu cha nhớ con, cha có thể
nhìn con ở trong ảnh”.
Ngày hôm sau, cha Xa Sĩ Hữu
nhờ người cô đi cùng đưa cháu
lên thị trấn, tiêu hết 30 tệ
(60.000 VNĐ) mua một bộ quần
áo mới, Xa Diễm tự mình chọn
một chiếc quần cộc màu hồng
phấn, người cô chọn cho Xa
Diễm một chiếc váy trắng chấm
đỏ, nhưng khi mặc thử Xa Diễm
mặc thử, thấy tiếc rẻ nên lại cởi
ra. Ba người đi đến tiệm chụp
ảnh, Xa Diễm mặc bộ đồ màu
hồng mới tinh, ngón tay đưa ra
hình chữ V, cố gắng mỉm cười,
nhưng cuối cùng cũng không
kìm được để nước mắt chảy ra…
Em đã không thể đến trường
nữa, em xách cái cặp đứng trên
con đường nhỏ đầu làng, mắt
ươn ướt.
Nếu không có một phóng viên
tên là Truyền Diễm của tờ
“Thành Đô buổi chiều”, thì chắc
Xa Diễm sẽ chỉ như một phiến lá
cây khô rụng xuống, lẳng lặng bị
cuốn đi theo gió.
Cô phóng viên này sau khi biết
tin từ bệnh viện, đã viết một bài
báo, kể lại toàn bộ câu chuyện
của Xa Diễm. Sau khi bài báo
“Đứa trẻ 8 tuổi tự lo hậu sự”
được đăng, cả thành phố Thành
Đô đều bị cảm động, cả mạng
Internet toàn Trung Quốc cũng
cảm động, có một phong trào lan
truyền trên khắp Trung Quốc,
trong cả đời sống thật của thế
giới người Hoa lẫn trên mạng ảo,
những người có lòng tốt bắt đầu
quyên góp để cứu sinh mệnh
mong manh của cô bé. Trong
vòng mười ngày, con số quyên
góp từ toàn thể người Hoa đã lên
tới 560 nghìn Nhân dân tệ, đủ để
chi phí phẫu thuật, và hy vọng
cuộc sống của Xa Diễm lại được
thổi bùng lên từ bao nhiêu trái
tim nhân ái. Sau khi tuyên bố kết
thúc quyên góp, vẫn còn nhiều
khoản tiền chuyển về tài khoản
quyên góp. Các bác sĩ cũng cố
sức, dốc hết sức lực và tài năng
chuyên môn để cứu chữa cho Xa
Diễm, tất cả hàng triệu người
đều hy vọng thành công.
Tờ “Thành Đô buổi chiều” có
đăng bài về em
Trên internet, nhiều lời nhắn gửi:
“Xa Diễm, cô bé yêu quý của tôi,
tôi hy vọng em sớm mạnh khoẻ
rời bệnh viện, tôi cầu chúc cho
em quay lại trường học, tôi
mong mỏi em bình an lớn lên, tôi
khao khát tôi sẽ được vui sướng
tiễn em về nhà chồng…”
Ngày 21/6, Xa Diễm, cô bé đã từ
bỏ trị liệu quay về nhà chờ thần
Chết, đã lại được đưa về Thành
Đô, vào bệnh viện Nhi. Tiền có
rồi, sinh mệnh mỏng manh có hy
vọng và có lý do để tiếp tục
được sống.
Nhập viện lần thứ hai sau khi có
tiền quyên góp, trong bộ quần
áo mới cuối cùng
Xa Diễm chịu đựng đợt hoá trị
khó chịu. Trong cửa kính, Xa
Diễm nằm trên giường truyền
dịch, đầu giường đặt một chiếc
ghế, ghế để một cái âu nhựa,
thỉnh thoảng em quay người
sang đó nôn. Sự kiên cường cửa
đứa bé khiến người lớn cũng
kinh ngạc. Bác sĩ Từ Minh, người
điều trị chính cho em giải thích,
giai đoạn hoá trị, đường ruột và
dạ dầy sẽ phản ứng kích liệt,
thời gian đầu mới hoá trị, mỗi
lần Xa Diệm nôn đều nhiều, nửa
âu, nhưng đến “ho” một tiếng
cũng không. Trong lúc kiểm tra
tuỷ xương khi nhập viện, mũi
tiêm đâm từ ngực, em “không
khóc, không kêu la, cũng không
chảy nước mắt, đến động đậy
cũng không dám”.
Từ khi ra đời cho tới lúc chết, em
không có được một chút xíu tình
yêu của mẹ. Khi bác sĩ Từ Minh
đề nghị: “Xa Diễm, làm con gái
bác đi!” mắt em sáng rực lên, rồi
nước mắt tuôn xuống xối xả.
Ngày hôm sau, khi bác sĩ đến
đầu giường bệnh, Xa Diễm bẽn
lẽn gọi: “Mẹ!”. Bác sĩ lặng đi một
chút, rồi từ từ mỉm cười, ngọt
ngào đáp lại: “Con gái, ngoan
lắm!”
Tất cả mọi người đều chờ đợi
một phép lạ, tất cả đều hy vọng
giây phút Xa Diễm được trở về
với cuộc sống. Rất nhiều người
từ thành phố vào bệnh viện
thăm em, trên mạng nhiều người
hỏi thăm em, số mệnh của Xa
Diễm làm mạng Internet xa lạ trở
nên đầy ắp ánh sáng.
Trong phòng bệnh đầy hoa và
trái cây, tràn đầy hương thơm.
Sau khi Xa Diễm mất, ông bố
cũng không giữ lại đồng quyên
góp nào
Hai tháng hoá trị, Xa Diễm qua
được chín cửa “Quỷ môn quan”,
sốc nhiễm trùng, bệnh bại huyết
septicemia, tan máu, xuất huyết
ồ ạt đường tiêu hoá… lần nào
cũng “hung hoá cát”. Những liệu
trình đều do các bác sĩ huyết
học Nhi hàng đầu của tỉnh và
Trung Quốc chuẩn đoán quyết
định, hiệu quả rất khả quan.
Bệnh máu trắng căn bản đã
được khống chế. Tất cả đang
chờ tin Xa Diễm lành bệnh.
Nhưng những bệnh tật đi theo
những tác dụng phụ của hoá
chất trị liệu rất đáng sợ. Và so
với hầu hết những đứa trẻ bị
bệnh máu trắng khác, thể chất
Xa Diễm rất yếu ớt. Sau đợt phẫu
thuật, sức khoẻ Xa Diễm càng
kém.
Buổi sáng ngày 20/8, em hỏi
phóng viên Truyền Diễm: “Dì ơi,
xin dì cho con biết, vì sao mọi
người quyên góp tiền cho con?”
“Bởi vì họ đều có lòng tốt!”
“Dì ơi, con cũng làm người tốt.”
“Bản thân con đã là một người
tốt. Những người tốt sẽ giúp đỡ
nhau, mới làm nên những điều
càng thiện lương.”
Xa Diễm móc từ dưới gối ra một
cuốn vở bài tập, đưa cho Truyền
Diễm: “Dì ơi, đây là di chúc của
con…”
Phóng viên Truyền Diễm kinh
ngạc, vội vã mở vở ra, quả nhiên
là những việc Xa Diễm thu xếp
hậu sự. Đây là một đứa trẻ tám
tuổi sắp về cõi chết, nằm bò trên
giường bệnh dùng bút chì nắn
nót viết ba trang “Di chúc”. Vì em
còn nhỏ quá, còn nhiều chữ Hán
chưa học nên chưa viết được
hết, còn có những chữ viết sai.
Xem có thể biết em không thể
viết một mạch bức thư này, mà
viết sáu đoạn. Mở đầu là “Dì
Truyền Diễm”, kết thúc là “Tạm
biệt dì Truyền Diễm”. Suốt cả bức
thư, chữ “Dì Truyền Diễm” xuất
hiện 7 lần, và 9 lần gọi tắt là Dì.
Phía sau 16 chữ xưng hô này, tất
cả là những điều “nhờ vả dì làm
hộ” khi em lìa đời. Và còn cả lời
muốn qua phóng viên “cảm ơn”
và “tạm biệt” với cả thế giới.
“Tạm biệt dì, chúng ta sẽ gặp
nhau trong mơ. Dì Truyền Diễm,
nhà cha con sắp sập rồi. Cha
đừng buồn, xin cha cũng đừng
nhảy lầu. Dì Truyền Diễm xin dì
trông coi bố con. Dì ơi, cái tiền
của con cho trường con một ít ít,
cảm ơn dì chuyển lời cảm tạ tới
Hội trưởng Hội Hồng thập tự. Con
chết xong, mang hết chỗ tiền
còn lại chia ra cho những người
mắc bệnh giống con, giúp họ đỡ
bị bệnh hơn…”
Bức di chúc làm Truyền Diễm
giàn giụa nước mắt, khóc không
thành tiếng.
Con đã từng được sống, con rất
ngoan
Ngày 22/8, vì đường tiêu hoá
xuất huyết, dường như suốt một
tháng trời Xa Diễm không được
ăn mà chỉ sống bằng dịch
truyền. Và lần đầu tiên em “ăn
vụng”, em bẻ một mẩu nhỏ mì
ăn liền khô bỏ vào mồm. Ngay
lập tức đường ruột của em xuất
huyết nghiêm trọng, bác sĩ y tá
khẩn cấp truyền máu, truyền
dịch cho em…
Nhìn Xa Diễm đau bụng lăn lộn,
bác sĩ và y tá đều bật khóc. Tất
cả mọi người đều muốn gánh
đau cho em, nhưng, không thể
làm gì được.
Tám tuổi. Xa Diễm đã thoát được
cơn bệnh tật quái ác, và ra đi an
lành.
Không ai chấp nhận sự thật.
Phóng viên Truyền Diễm vuốt
vuốt gương mặt bé xíu lạnh dần
đi của cô bé, khóc không thành
tiếng, gương mặt sẽ không bao
giờ gọi cô là Dì nữa, cũng sẽ
không bao giờ cười nữa.
Mạng TứXuyênonline , mạng 163
(mạng Internet nổi tiếng nhất
TQ) ngập trong nước mắt, mạng
Xinhuanet toàn nước mắt. “Đau
lòng đến không thể thở được”
sau đầu đề topic đó là hàng vạn
lời nhắn cảm xúc của các công
dân mạng TQ. Hoa viếng, điếu
văn, một người đàn ông trung
niên khẽ nói: “Con, con vốn là
một thiên sứ nhỏ trên trời, con
đã dang đôi cánh, thôi con cứ
ngoan ngoãn bay đi..”
Ngày 26/8, tang lễ diễn ra dưới
một cơn mưa nhỏ, Nhà tang lễ ở
ngoại thành phía Đông của
thành phố Thành Đô chật ních
những người dân Thành Đô đi
viếng với nước mắt rưng rưng.
Họ đều là những “người cha,
người mẹ” của Xa Diễm mà Xa
Diễm chưa có dịp gặp mặt. Để
đứa bé mới sinh ra đời đã bị vứt
bỏ, đã mắc bệnh máu trắng, đã
từ bỏ chữa trị, đã chết… không
còn cô đơn nữa. Rất nhiều “Cha-
mẹ” đội mưa tiễn theo sau chiếc
quan tài bé nhỏ.
Bức ảnh trên đầu Entry trong
blog Trang Hạ đã chụp bia mộ
của Xa Diễm: Một bức ảnh Xa
Diễm cười mím mím, tay cầm
một bông hoa dại bé xíu. Mặt
chính của bia chỉ ghi vỏn vẹn: ”
Con đã từng được sống, con rất
ngoan! (1996.11.30-2005-8.22)”
Mặt sau bia có ghi vài lời đơn
giản giới thiệu thân thế Xa Diễm,
câu cuối cùng là: “Trong những
năm Em sống, Em đã được nhận
những ấm áp của con người. Xin
Em yên nghỉ, thiên đường có Em
nên thiên đường càng đẹp đẽ.”
Theo đúng chúc thư, 540.000
Nhân dân tệ còn thừa lại chia
thành những tặng vật chia cho
những em bé khác bị mắc bệnh
máu trắng. Bệnh viện còn ghi lại
tên của 7 bệnh nhân Nhi này,
Dương Tâm Lâm, Từ Lê, Hoàng
Chí Cường, Lưu Linh Lộ, Trương
Vũ Tiệp, Cao Kiện, Vương Kiệt.
Những bệnh nhân này lớn nhất
là 19 tuổi, nhỏ nhất là 2 tuổi, đều
là những em gia đình quá nghèo,
đang giãy dụa giữa sự sống và
cái chết.
Ngày 24/9, ca phẫu thuật đầu
tiên thành công dành cho bệnh
nhân được nhận viện phí từ Xa
Diễm, là cô bé Từ Lê ở bệnh viện
Hoa Tây. Sau phẫu thuật, Từ Lê
mỉm cười với gương mặt trắng
xanh, nói: “Xa Diễm, hay yên
nghỉ, về sau này, bia mộ của
chúng tôi cũng sẽ ghi thêm một
dòng như nhau: “Tôi đã từng
đến trong đời này, và tôi rất
ngoan…”
Câu chuyện về bà lão bán rau
trên Facebook
Ăn rau không chú ơi?
Một giọng khàn khàn, run run
làm gã giật mình. Trước mắt gã,
một bà cụ già yếu, lưng còng cố
ngước lên nhìn gã, bên cạnh là
mẹt rau chỉ có vài mớ rau
muống xấu mà có lẽ có cho cũng
không ai thèm lấy.
Bức ảnh đăng cùng câu chuyện
trên Facebook
- Ăn hộ tôi mớ rau…!
Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà
cụ nhìn gã ánh mắt gần như van
lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống
nhìn lại bộ đồ công sở đang
khoác trên người, vừa mới buổi
sáng sớm. Bần thần một lát rồi
gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ
cháu không bà ạ! Gã nhấn ga
phóng nhanh như kẻ chạy trốn.
Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng
rồi cái cảm giác ấy gã quên rất
nhanh. “Mình thương người thì
ai thương mình” cái suy nghĩ ích
kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.
- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng
bà cụ yếu ớt.
- Rau thế này mà bán cho người
ăn à? Bà mang về mà cho lợn!
Tiếng chan chát của một cô gái
đáp lại lời bà cụ.
Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm
tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi
khuất, gã đi đến nói với bà:
- Rau này bà bán bao nhiêu?
- Hai nghìn một mớ. Bà cụ mừng
rỡ.
Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà
cụ.
- Sao chú mua nhiều thế?
- Con mua cho cả bạn con. Bây
giờ con phải đi làm, bà cho con
gửi đến chiều con về qua con
lấy!
Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi
như sợ sệt ai nhìn thấy hành
động vừa rồi của gã. Nhưng lần
này có khác, gã cảm thấy vui vui.
Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối
xả. Gã đứng trong phòng làm
việc ngắm nhìn những hạt mưa
lăn qua ô cửa kính và theo đuổi
nhưng suy nghĩ mông lung. Gã
thích ngắm mưa, gã thích ngắm
những tia chớp xé ngang trời, gã
thích thả trí tưởng tượng theo
những hình thù kỳ quái ấy. Chợt
gã nhìn xuống hàng cây đang
oằn mình trong gió, gã nghĩ đến
những phận người, gã nghĩ đến
bà cụ…
- Nghỉ thế đủ rồi đấy!
Giọng người trưởng phòng làm
gián đoạn dòng suy tưởng của
gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào
màn hình máy tính, gã bắt đầu di
chuột và quên hẳn bà cụ.
Mấy tuần liền gã không thấy bà
cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã
đang bận với những bản thiết
kế chưa hoàn thiện, gã đang
cuống cuồng lo công trình của
gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà
cụ.
Chiều chủ nhật gã xách xe máy
chạy loanh quanh, gã vẫn
thường làm như vậy và có lẽ gã
cũng thích thế.
Gã ghé qua quán trà đá ven
đường, nơi có mấy bà rỗi việc
đang buôn chuyện.
Chưa kịp châm điếu thuốc, gã
chợt giật mình bởi giọng oang
oang của một bà béo:
- Bà bán rau chết rồi.
- Bà cụ hay đi qua đây hả chị?
Chị bán nước khẽ hỏi.
- Tội nghiệp bà cụ! một giọng
người đàn bà khác.
- Cách đây mấy tuần bà cụ giở
chứng cứ ngồi dưới mưa bên
mấy mớ rau. Có người thấy
thương hỏi mua giúp nhưng
nhất quyết không bán, rồi nghe
đâu bà cụ bị cảm lạnh.
Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa
đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.
Bên tai gã vẫn ù ù giọng người
đàn bà béo kia…
Gã không ngờ………!


Về trang chủ

Liên kết bạn bè


MinhKeLversT
Nếu có thắc mắc hay góp ý cho MkWap, vui lòng liên hệ với ADM
Liên hệ với ADM


U-ON
0nline : 1
Hôm nay : 1
Tổng cộng : 319

C-STAT